Chưa Bao Giờ

tumblr_oc7oavfvqg1utuq3eo1_500

Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió
Trôi qua không gian và nguôi lắng dần
Những điều anh chưa nói với em
Hôm chia tay cây vừa trút lá
Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn
Hát gì lên đi đêm quá yên…

Trôi theo cơn mơ bờ sông chói chang
Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật
Có bình yên nào không xót xa?
Em nơi đây hay còn đâu đó
Cô đơn xa xưa từ giây phút nào…….. đến vô cùng.

Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại……. từ muôn năm rồi. Continue reading

Khi nhà văn yêu

tumblr_oo9qclEgv91uqtds1o1_1280

Khoảnh khắc một nhà văn chìm đắm trong tình yêu, cô ấy ngừng viết.

Bất chấp mọi nhận thức từng có về tình yêu, mối quan hệ lý tưởng, và những cái kết hạnh phúc, vẫn tồn tại một nghịch lý tuyệt đẹp khi không một điều gì hay thứ gì có thể rung động một người ngày ngày dành thời gian cố gắng thuyết phục thế giới tin rằng tình yêu là sức mạnh vĩ đại nhất nhân loại từng biết đến, ngoại trừ khoảnh khắc cô ấy bắt gặp một người mà cô ấy muốn ở bên suốt quãng đời còn lại. Continue reading

Nếu một nhà văn đem lòng yêu anh

Quotefancy-1835602-3840x2160

Mỗi nhà văn đều sở hữu một trái tim lạnh giá. Trái tim đó sống trong tòa chung cư mang tên xương sườn, ngụ tại tầng cao nhất gần lối thoát hiểm, nơi nó có thể nhảy qua cửa sổ khi cần kíp. Họ thích tàn phá những thứ họ viết về. Đến cả mặt trăng cũng cảm thấy khổ đau dưới ngòi bút của họ. Không có gì một nhà văn nhắc tới trong các sáng tác của họ còn có khả năng hoàn nguyên.

Nếu nhà văn có một khu vườn, khu vườn đó sẽ đầy tràn từ ngữ, được chôn sâu dưới lớp đất sẫm êm ái tựa như những hạt giống cỏ cây. Ngôn từ bắt rễ và lớn lên tại đó, có khi trong nhiều tháng, có khi trong nhiều năm, mãi đến khi câu chuyện ra đời, và lúc đó chúng nở hoa. Đó là lý do tại sao rất nhiều tác giả tiếng tăm có năng khiếu làm vườn. Continue reading

Xin chớ đem lòng yêu một nhà văn

10353692_1009039459112925_4080666751499211870_n

Nhà văn – các nhà văn thực thụ – là những cá nhân độc nhất vô nhị. Họ là giống nòi riêng biệt, loài riêng biệt. Phải có một mẫu người đặc biệt đủ để khiến những con chữ trong họ trào ra trên trang giấy, đổ mực từ những đường nứt trên cơ thể họ. Nhà văn vừa nhạy cảm lại vừa mạnh mẽ. Họ là những người lãng mạn vô vọng và đồng thời là nhà chủ nghĩa hiện thực. Nhà văn là những người nguy hiểm, và đây là lời nhắc nhở nghiêm túc: Đừng đem lòng yêu họ.

Continue reading