Tôi rủ Stacy và Liz đi cùng tôi. Không đời nào tôi đi tiệc một mình, chả quen biết ai ngoại trừ chủ nhà, người chắc chắn sẽ quá bận việc chủ trì đến nỗi không thể trò chuyện cùng tôi.
Hơn nữa, tôi đã hỏi Will, khi tôi email cho anh tối qua rằng, liệu có ổn không nếu tôi đưa hai người bạn đi cùng, và anh trả lời là được chứ.
Stacy hờ hững với lời mời, nhưng Liz thật kích động về chuyện đến đó. Cô ấy chưa bao giờ, cô ấy thú nhận với tôi, đi tiệc ở nhà một người nổi tiếng—chưa kể đến chủ tịch khóa học sinh cuối cấp—và cô ấy muốn biết nó ra sao đến chết đi được.
Cô ấy biết sớm thôi. Kiểu như có thể diễn tả trong một từ: đông đúc. Will sống ở một trong những ngôi nhà đẹp bên cầu Severn—trên đồi trông ra vịnh, thực sự là vậy—và chúng tôi phải đỗ xe dưới chân đồi, bởi vì đã có rất nhiều ô tô đậu trước nhà đến nỗi đến được lối để xe là điều không tưởng.
“Thánh thần ơi—” là điều Liz bắt đầu thốt ra, khi chúng tôi rốt cuộc lên được đồi và vào trong phòng chờ nhà Wagner.